Áo dài Việt Nam là một trong những biểu tượng văn hóa đặc trưng của đất nước hình chữ S. Áo dài là trang phục truyền thống của phụ nữ Việt Nam, được thiết kế theo kiểu áo dài, ôm sát cơ thể, có hai bên xẻ cao từ eo xuống. Áo dài thường được kết hợp với quần lụa rộng, tạo nên một bộ cánh thanh lịch và duyên dáng.
Lịch sử của áo dài Việt Nam có thể truy nguồn từ thế kỷ 18, khi nhà Nguyễn lên nắm quyền và ban hành các quy định về trang phục cho các tầng lớp trong xã hội. Áo dài được coi là sự kế thừa và phát triển của áo tứ thân, một loại áo dài gồm bốn miếng vải may lại với nhau, có cổ tròn và tay ngắn. Áo tứ thân được phụ nữ Việt Nam mặc từ thời Lê sơ đến cuối thời Lê trung hưng.
Trong thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20, áo dài Việt Nam đã có nhiều biến đổi về kiểu dáng, màu sắc và hoa văn, phản ánh sự ảnh hưởng của các nền văn hóa khác nhau, như Pháp, Trung Quốc và Nhật Bản. Một trong những kiểu áo dài nổi tiếng nhất là áo dài Lê Phổ (1930), được thiết kế bởi nhà sưu tầm tranh Lê Phổ, với cổ bẻ, tay áo rộng và nhiều nếp gấp ở eo. Kiểu áo dài này được coi là tiền thân của áo dài hiện đại.
Sau năm 1954, áo dài Việt Nam tiếp tục được cải tiến và phổ biến ở cả hai miền Bắc và Nam. Nhiều nhà thiết kế tên tuổi đã góp phần làm đa dạng và phong phú hơn cho áo dài, như Nguyễn Cát Tường (Lemur), Đặng Thị Khue, Minh Hạnh, Sĩ Hoàng và Lý Quí Khánh. Áo dài đã trở thành trang phục không chỉ của phụ nữ, mà còn của nam giới, trẻ em và người cao tuổi. Áo dài cũng được sử dụng trong nhiều dịp lễ hội, sự kiện chính trị, văn hóa và nghệ thuật.
Ngày nay, áo dài Việt Nam vẫn giữ được vẻ đẹp truyền thống, nhưng cũng không ngừng đổi mới và sáng tạo. Các nhà thiết kế đã kết hợp áo dài với các chất liệu, màu sắc và hoa văn hiện đại, tạo nên những bộ cánh mang đậm phong cách cá nhân. Áo dài Việt Nam không chỉ là trang phục, mà còn là biểu hiện của tinh thần quốc gia, của sự tự hào và tôn trọng văn hóa.